Sáng nay một mẹ hỏi tớ về việc chọn trường ĐH cho con nhưng ko biết tốt xấu theo hướng nào. Khi tớ hỏi: Học để làm gì? Thì mẹ đó tịt, không trả lời được.
Các cha mẹ đưa con đi học chẳng quan tâm gì đến mục tiêu học cả. Hầu hết chỉ để ý đến điểm số và nhận xét của cô giáo. Để biết được nên dạy con thế nào thì rất cần quan tâm đến mục tiêu của việc học.
Theo tớ, con người là sinh vật, là động vật cấp cao nhưng vẫn là động vật. Trong thế giới động vật, mọi loài đều được sắp chỗ trong chuỗi thức ăn. Nghĩa là con vật nào cũng đi tìm thức ăn của loài vật khác còn chính mình thì lại bị loài vật nào đó khác nữa săn đuổi và ăn thịt. Sống trong chuỗi thức ăn, mọi loài vật đều phải tuân theo quy luật rõ ràng và khắc nghiệt đó. Bản thân con người cũng bị muỗi đốt, kiến cắn, và vô khối các mối nguy hại khác nữa.
Ngoài ra, trong xã hội loài người, chúng ta cũng thấy xuất hiện vô khối kẻ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta. Chúng hả hê nhìn chúng ta đau đớn quằn quại. Chúng cười tươi trên nỗi đau đớn của ta.
Chính vì vậy, theo tớ, điều mà bọn trẻ cần học, mà ngay cả người lớn cũng cần học cả đời là TÌM KIẾM THỨC ĂN VÀ PHÒNG TRÁNH KẺ THÙ. Rõ ràng, để cuộc sống an toàn và đầy đủ, ta cần phải làm 2 việc trên.
Việc học của con ở trường, sau này con tiếp tục học nâng cao tay nghề cũng chỉ là 1 trong những phần việc con cần làm để TÌM KIẾM THỨC ĂN mà thôi. Bởi vì, nếu việc học hành không phải là thế mạnh của con, chắc chắn ép con học nhiều ở trường sẽ không giúp con tìm được 1 ngành nghề phù hợp. Ngoài ra, nếu xảy ra biến động, việc ngồi bàn giấy hay nghề liên quan đến chữ nghĩa trở nên không thể thực hiện được thì việc học để tìm kiếm 1 ngành nghề cũng trở nên vô dụng. Vì thế, con cần học các kỹ năng để có các nghề phụ đi kèm với các nghề chính hoặc có 1 nghề nghiệp chính thống thuộc loại lao động tay chân.
Bên cạnh đó, con cần tự mình chăm sóc chính mình, đó cũng chính là khả năng kiếm ăn. Có tiền mua gạo mà không biết mua rồi nấu thành cơm thì con vẫn đói khát như thường. Trong trường hợp không đủ tiền thuê người giúp việc hoặc người giúp việc đột ngột có việc, thiếu khả năng tự chăm sóc bản thân cũng đẩy con vào tình thế KHÓ KIẾM THỨC ĂN.
Ngoài ra, việc học của con cần thiết ĐỂ CON BIẾT CÁCH PHÒNG TRÁNH KẺ THÙ. Đó là các hiểm nguy rình rập quanh con làm sao để tránh và nếu chẳng may rơi vào thì làm sao để thoát. Những nguyên tắc như giao thông an toàn để khỏi bị tai nạn giao thông, lao động an toàn để khỏi bị tai nạn lao động hay đơn giản như không làm phiền người khác để họ không điên tiết lên mà đập cho 1 trận cũng thuộc loại này. Vì thế, những việc này chắc chắn con cần học để sống an toàn và đầy đủ, hạnh phúc.
Sau khi có thể sinh tồn, con người cần học để hạnh phúc. Từ việc học chấp nhận hoàn cảnh đến việc buông bỏ để thoải mái.
Các cha mẹ thường dạy con tìm kiếm sự dễ dàng thoải mái. Nhưng thực tế, điều đó làm cho trẻ kém đi sức chiến đấu. Thay vì các cháu nghĩ cách làm sao để thoải mái thì đôi khi cha mẹ nên dạy con chấp nhận hoàn cảnh.
Chúng ta dư biết có những hoàn cảnh cực kỳ ngặt nghèo, họ vẫn phải chấp nhận dù đâu có muốn. Khi đã chấp nhận rồi, họ sẽ tìm cách vượt qua nó và chiến thắng nó.
Tớ ví dụ về cái điều hòa. Các cha mẹ thường lắp điều hòa khắp nơi để tìm sự thoải mái cho bản thân và gia đình. Tuy nhiên, nó sẽ đem lại kha khá hậu quả cho sức khỏe của chúng ta. Nếu chúng ta chấp nhận cái nóng, xử lý nó đơn giản bằng quạt, đến lúc nào đó, cơ thể ta sẽ dễ dàng chấp nhận nhiệt độ môi trường cao hơn và chúng ta sẽ tự thấy thoải mái hơn. Điều đó cũng đảm bảo sức khỏe của ta hơn là sử dụng điều hòa. Như vậy chúng ta đã chiến thắng cái nóng bức mà không phụ thuộc vào điều hòa. Điều này cũng giúp chúng ta có khả năng vượt qua nóng bức tốt hơn và biết đâu, gặp cảnh ngặt nghèo như đi giữa sa mạc nóng rực, chúng ta lại cảm thấy không quá khó chịu.
Như vậy, việc đầu tiên là cần phải học cách vượt qua khó khăn. Tiếp theo sẽ là buông bỏ.
Điều này thì cũng nhiều người nói rồi và tớ đã thử làm, ban đầu khó nhưng sau thì không khó lắm. Bản thân tớ, tuy không theo Phật giáo một cách chính thức nhưng lại luôn làm theo lời dạy của Đức Phật. Tớ hết sức kiên nhẫn với những kẻ gây sự, quấy rối hay chửi bới tớ. Tớ ko thanh minh, không trả lời, tìm cách đẩy nó ra khỏi đầu.
Ban đầu thì việc đó cực kì khó chịu. Nhưng tớ tập thói quen nhìn vào mặt tốt của vấn đề, tìm kiếm những sai lầm của mình để điều chỉnh. Dần dà, tớ quen dần. Đến một thời điểm nào đó, tớ nhận ra, ham hố dục vọng chỉ làm bản thân mình khổ sở. Từ đó, tớ tập buông bỏ những ham muốn dục vọng để đạt đến sự thoải mái tinh thần.
Thay vì chiến đấu tìm kiếm 1 vị trí hay quyền lợi, tớ buông. Nhiều người đã từng thấy tớ chấp nhận mất tiền, đồ đạc, quyền lợi, danh vị…. cực kì dễ dàng. Sau đó, tớ thanh thản vô cùng. Theo tớ, đó cũng là học cách hạnh phúc.
Học có nhiều khía cạnh, nhưng thực sự học để thỏa mãn 1 nhu cầu đặc biệt của con người, đó là BIẾT. Vâng, HỌC ĐỂ BIẾT.